Ngày 17/5/2014 là một ngày đáng nhớ. Chúng tôi không ai nói với ai, nhưng đều hiện diện đầy đủ. Bởi chúng tôi hiểu rằng, đây là tiết học cu...
Ngày 17/5/2014 là một ngày đáng nhớ.
Chúng tôi không ai nói với ai, nhưng đều hiện diện đầy đủ. Bởi chúng tôi hiểu rằng, đây là tiết học cuối cùng khép lại thời áo trắng với nắng mưa và nhiều những nụ cười.
Chúng tôi - những cô cậu học sinh trường huyện, luôn sát cánh bên nhau trong đầy ắp tiếng cười. Chúng tôi không có kỷ yếu, mà kỷ yếu là những bức hình được chụp vội bằng điện thoại cá nhân. Bức ảnh đẹp nhất không đến từ sự sắp xếp có chủ ý, mà được tô điểm bởi đầy đủ sự hiện diện của nhau. Mỗi thành viên chúng tôi là một màu sắc, là một bông hoa, là một nốt nhạc trong bức tranh, trong vườn hoa, trong khúc ca của tâm trí. Chúng tôi đã đồng hành cùng nhau và dắt tay nhau đi qua thời gian, bước vào ngôi nhà của ký ức.
Ngày hôm nay, tấm áo trắng không buồn như trong thơ, mà rạng ngời thêm sự hồn nhiên của năm tháng học trò. Nỗi buồn hay sự tĩnh lặng là có, nhưng được biểu hiện bằng sự trân trọng dành cho nhau. Chúng tôi cười thật tươi với nhau như trao tặng và cảm tạ, cảm tạ bạn bè đã cùng nhau đi qua và dựng xây nên một thời học sinh đáng nhớ.
Cuộc vui nào rồi cũng dần khép lại. Buổi học cuối cùng của hôm nay để mở ra trang sử mới của ngày mai. Thời học sinh đã qua đi như thế, trong tấm hình của ngày 17/5/2014 được bài trí trang trọng trong ngôi nhà của ký ức.



Không có nhận xét nào
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.