Cô ơi! Ba năm không phải là quãng thời gian đủ dài nhưng cũng không hề ngắn đối với những đứa đi học xa nhà như chúng em. Có lẽ làm giáo viê...
Cô ơi! Ba năm không phải là quãng thời gian đủ dài nhưng cũng không hề ngắn đối với những đứa đi học xa nhà như chúng em. Có lẽ làm giáo viên chủ nhiệm là một nhiệm vụ quá đỗi quen thuộc đối với cô. Nhưng lớp em đã mang đến cho cô rất nhiều nỗi buồn nhưng cũng vô vàn niềm vui. Chắc cô cũng buồn vì lớp em nhiều lắm phải không cô?... Chúng em là... Những đứa trẻ con ham chơi không hiểu chuyện. Đã làm vương những giọt lệ nơi khóe mắt cô. Những kỷ niệm buồn vui chợt ùa về, ba năm trôi đi trong nháy mắt. Bóng dáng ai ghế đá sân trường ấy. Bóng dáng cô mỗi lần lên bục giảng. Nét cô cười vẫn mãi còn trong em. Nhưng cũng chẳng thể nào quên.... Những đứa trẻ đã làm cô phiền lòng... Ước rằng thời gian có thể quay lại. Dù để sửa sai... hay làm cô tự hào! Nhưng chúng cũng muốn nói... Xin lỗi cô! Vì chúng là... những đứa trẻ con 18 không hiểu chuyện... Cảm ơn cô vì cô đã chấp nhận. Chấp nhận chúng là học trò của cô... ...Cô ơi! Chúng mong cô hãy giữ gìn sức khỏe thành đạt trong công việc... Dù gặp những đứa...như những đứa trẻ ấy... Mong cô hãy yêu thương chúng bằng những gì cô đã dành cho những đứa trẻ con 18... nhưng nay đã trưởng thành, Cô nhé!!!
Không có nhận xét nào
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.